Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Em đã thay đổi từ khi quen anh

Khi chưa quen anh, thức khuya là một chuyện rất khó nhọc đối với em, chưa bao giờ em thức quá khuya đến 12h, và chỉ cần nằm xuống không quá nửa tiếng là em khò ngay, không bao giờ có cảm giác khó ngủ. Quen anh rồi chuyện thức suốt đêm là chuyện thường ngày ở huyện, em thức mà không cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi gì cả, cũng muốn nhắm mắt nhưng không sao ngủ được nên thức trắng là chuyện bình thường.

Khi chưa quen anh, mỗi tối em vẫn ngủ ngon giấc cho dù không hề nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của ai cả, vì có chúc hay không thì em cũng thăng tới sáng mà. Quen anh rồi đêm nào không nhận tin nhắn “chúc ngủ ngoan” của anh em không tài nào chợp mắt được, rồi tự suy đoán hay là điện thoại anh hết tiền, hay là anh có chuyện gì đến nỗi không nhắn 1 tin cho em.

Khi chưa quen anh, mỗi sáng thức dậy em lại suy nghĩ “1 ngày buồn tẻ lại bắt đầu không có gì mới mẻ hết”. Quen anh rồi mỗi sáng thức dậy em liền nghĩ anh hôm nay thế nào, đầu óc em không có chỗ cho sự buồn tẻ vì nó bị anh chiếm chỗ rồi.

Khi chưa quen anh, chiếc điện thoại với em chỉ là cái thứ để liên lạc với người quen khi có việc cần, chỉ để nghe và gọi thông dụng, em không quan tâm đến nó là mấy, không nhất thiết lúc nào cũng kè kè bên mình mặc dù nó là điện thoại cầm tay. Quen anh rồi chiếc điện thoại lúc nào cũng trong tay em, đi đâu cũng có nó, và em biết thêm chức năng mới của điện thoại nữa là: nó làm cho em bớt buồn và nhớ anh khi không có anh bên cạnh.

Khi chưa quen anh, hộp thư tin nhắn trong điện thoại em không bao giờ báo là quá đầy tin nhắn, cần xóa bớt vì có bao giờ em nhắn tin cho ai đâu, nếu có thì cũng chỉ là 1, 2 tin thì làm sao mà đầy được. Quen anh rồi điện thoại em luôn đầy ắp tin nhắn nhưng chỉ là của 1 người duy nhất đó là tên của anh, nhiều lúc muốn xóa bớt nhưng đọc đi đọc lại thì tin nào cũng thấy hay hết nên để hoài, đến nỗi nhỏ bạn phải ganh tị vì điện thoại em không lưu tin nào của nó, chỉ toàn của anh thôi, hì hì.

Khi chưa quen anh, nhìn thấy những cặp tình nhân quen nhau mà bị gò bó, người con gái muốn đi chơi với 1 người con trai khác cũng sợ bị hiểu lầm, rồi đi đâu cũng đi với người yêu, muốn tự do với bạn bè cũng khó, em thấy tiếc cho sự tự do của họ. Quen anh rồi em lại thèm có cảm giác gò bó đó, tự nhiên em chán sự tự do chỉ có 1 mình của mình, tự nhiên em muốn khoe với tất cả mọi người rằng tui đang bị gò bó bởi người yêu tui đó, hì, khùng ghê anh ha.

Khi chưa quen anh, thứ 7 hay Chủ nhật đối với em cũng như ngày thường, vì có người yêu đâu mà “máu chảy về tim vào ngày cuối tuần” như người ta vẫn thường nói. Với em ngày nào cũng như ngày nấy thôi, khác chăng là thứ 7, Chủ nhật không phải dậy sớm chuẩn bị đi làm. Quen anh rồi cuối tuần là ngày em mong đợi nhất, mặc dù không được đi chơi cùng anh (vì mình ở xa nhau quá mà) nhưng em cũng có cảm giác chờ đợi, mong ngóng 1 điều gì đó.

Khi chưa quen anh, đi ngoài đường thấy tên con trai nào được được là địa liền, phóng xe thật nhanh chạy lên gần để xem mặt coi có giống tài tử xinê không, rồi cùng nhỏ bạn nhận xét từng nét trên gương mặt người đó. Quen anh rồi tự nhiên thấy con trai trên đời này chẳng có ý nghĩa, không còn cảm giác thích thích khi thấy con trai đẹp nữa vì với em anh lúc nào cũng đẹp nhất, hì, sướng nha.

Khi chưa quen anh, em không hề biết cảm giác nhớ người dưng nó như thế nào, không biết lo lắng cho người xa lạ mỗi khi nghe người đó bị bệnh hay là gì đó ra sao? Quen anh rồi lúc nào em cũng nhớ tới 1 người, lo lắng khi người đó nói bệnh, mệt vì làm nhiều, chợt thấy áy náy khi nghe người đó nói nhớ em.

Khi chưa quen anh, em từng nói em không biết giận là gì, nhưng đừng ai làm quá đáng em giận rồi thì đừng hòng năn nỉ, em giận suốt đời luôn ấy, nghỉ chơi luôn ấy. Chị em thường nói do em chưa yêu nên vậy, yêu đi biết liền, em xời 1 tiếng, chu mỏ cãi lại. Bây giờ mới biết chị nói đúng, em không giận anh lâu được vì cái cách nhắn tin và gọi điện đáng ghét của anh.

Như vậy có phải là em đang yêu không anh, em cũng không biết vì sao em lại thay đổi nhiều đến như vậy từ khi có anh đó, nhưng em không thấy tiếc cho sự thay đổi này mà ngược lại em còn rất vui nữa, còn anh thì sao, từ khi có em rồi anh có những khác lạ so với cuộc sống trước đây không? Cảm giác như thế nào hãy cho em biết nhé!

Hãy để anh yêu em, em nhé

Hãy để anh yêu em , em nhé!
Hãy để anh được ở bên em, hàn gắn mọi nỗi đau, và cùng hướng tới tương lai, em nhé!


Hãy để anh yêu em, em nhé!

Anh sẽ bắt đầu bằng cách nhắn tin cho em mỗi sáng! Có thể anh không đủ tài để nhắn những SMS ngọt ngào, hay lãng mạn như ai đó đã từng làm. Nhưng hãy cứ để anh thử một lần, rồi em sẽ thấy. Anh sẽ chỉ nhắn tin để gọi em thức dậy, để chúc em một ngày thật tốt lành. Và cứ như vậy, anh sẽ chỉ nhắn tin để mong muốn rằng em luôn hạnh phúc. Nếu em cảm thấy những tin nhắn đó là nhàm chán và khiến em mất tự do, thì anh sẽ không làm thế nữa, thay vào đó, anh sẽ nói rằng: Anh nhớ em!

Hãy để anh yêu em, em nhé!

Những khi không thấy em rep mess, anh cảm thấy bất an lắm. Anh muốn biết rằng em đang làm gì lúc này? có vui không khi không có anh bên cạnh. Nhắn tin chỉ vì nhớ và mong gặp được em...



Hãy cùng anh vẽ nên trái tim tình yêu em nhé.

Hãy để anh yêu em, em nhé!

Anh sẽ chứng tỏ điều đó bằng cách chạm vào nỗi đau sâu kín của em. Nhưng đừng lo, anh sẽ chạm thật nhẹ nhàng, vuốt ve, an ủi và rồi gỡ bỏ nó. Anh biết điều đó sẽ làm em đau, nhưng suy cho cùng, có ai sống mãi với nỗi đau quá khứ được đâu? Hãy để anh giúp em quên đi người cũ, và hướng về tương lai. Cái tương lai mà em sẽ chỉ thấy những niềm vui và hạnh phúc ngự trị xung quanh mình ấy. Và em! Cho phép anh là một phần tương lại đó của em chứ?



Hãy để anh yêu em, em nhé!

Anh sẽ chứng minh điều đó bằng cách mang lại cho em nụ cười, bởi khi những giọt nước mắt bất lực trong việc xoa dịu niềm đau, sao ta không thử bằng những nụ cười nhỉ? Không biết đã ai nói với em rằng khi cười trông em thật xinh đẹp chưa? Nhưng em hãy cứ cười vui lên em nhé, bởi anh sẽ ở bên, và hoà chung vào niềm vui đó. Với anh, yêu một người, chỉ đơn giản là luôn được ngắm nhìn người mình yêu vui cười.


Hãy để anh yêu em, em nhé!


Dù em đã nói lời đồng ý, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại em câu này. Bởi niềm vui đến quá bất ngờ, và trái tim anh vẫn chưa thôi rộn ràng vì điều đó. Người ta nói khi yêu mọi thứ đều màu hồng, nhưng anh biết, vẫn còn nhiều khó khăn phía trước lắm. Nhưng điều đó có gì đáng để suy nghĩ đâu nhỉ? Bởi anh đã có em mà, anh đã có sức mạnh của tình yêu, để vượt qua tất cả.

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

Cùng đọc và suy ngẫm

Nếu như thu gọn nhân loại toàn thế giới xuống thành một cái làng nhỏ (100 người), chúng ta sẽ có một ngôi làng với: 57 người châu Á, 21 người châu Âu, 14 người châu Mỹ, 8 người châu Phi; 52 phụ nữ và 48 đàn ông; 70 người da màu, 30 người da trắng; 89 người có giới tính bình thường và 11 người “không ổn”; 6 người sở hữu 59% tổng tài sản của làng (đều thuộc nước Mỹ) trong khi 80 người không có nhà ở tử tế; 70 người mù chữ; 50 người không được ăn no; 1 người sẽ chết và 2 người được sinh ra; 1 người có máy vi tính; 1 (và chỉ một) người có trình độ đại học.

Nhìn thế giới dưới góc độ này, bạn thấy rằng chúng ta, những con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhẫn nại, và tri thức đến nhường nào! Bạn hãy suy nghĩ về điều đó!

Nếu sáng nay thức dậy khỏe mạnh, bạn đã hạnh phúc hơn 1 triệu người – những người không sống nổi đến tuần sau!

Nếu bạn không bao giờ phải trải qua chiến tranh, chưa từng bị tù đày; nếu bạn chưa phải cận kề cái chết vì đói và khát, bạn đã hạnh phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất này!

Nếu bạn đi chùa hay đến nhà thờ, không sợ hãi về một ngày tận thế hay cái chết, bạn hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên thế giới.

Nếu bạn có một mái nhà và một cái giường êm ấm, có thức ăn trong bếp và quần áo tử tế trong tủ, bạn đã giàu có hơn 75% nhân loại.

Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng và tiền trong ví, bạn đã thuộc vào 8% no đủ của toàn thế giới.

Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, bạn đã trở nên hạnh phúc gấp hai lần vì bạn không nằm trong số 2 tỷ người mù chữ.

Bạn hãy suy nghĩ về điều đó!